Quà tặng
        cuộc sống

Saturday, April 22, 2006

Bà lão và người lái taxi

Cách đây hai mươi năm, tôi làm nghề lái xe taxi để kiếm sống. Hôm đó, tôi nhận được sự điều động của tổng đài đến một nơi chở khách. Tôi đến đó lúc 2h30 sáng, tòa nhà rất tối, chỉ có ánh sáng hắt ra từ một cái đèn nhỏ treo ở cửa sổ dưới nhà.

Trước mặt tôi là một cụ bà khoảng 80 tuổi. Bà mặc một cái áo hoa dài, đội nón rộng vành có mạng che mặt như những quý bà thường thấy trong những bộ phim của thập niên 40. Bên cạnh bà là một cái vali nhỏ. Phía sau bà, căn hộ trông như không có ai sống đã nhiều năm rồi. Tất cả đồ đạc trong nhà đều được phủ khăn trắng. Không có một cái đồng hồ nào trên tường cũng như không có vật dụng nào dùng để trang trí. Ở góc nhà là một cái hộp carton chứa những tấm ảnh và đồ thủy tinh.

“Cậu có thể mang giúp tôi cái vali ra xe được chứ?”, bà nói. Tôi đem cái vali ra để vào cốp xe, sau đó trở lại để đỡ bà. Bà nắm lấy cánh tay tôi và chúng tôi đi chầm chậm ra xe. Bà cảm ơn về sự giúp đỡ của tôi. “Không có chi đâu bà ạ”, tôi nói. “Cháu chỉ cố gắng cư xử với hành khách của mình theo cách mà cháu muốn mẹ cháu được cư xử như thế thôi”. “Ồ, cậu thật là một đứa con tốt”.

Khi chúng tôi ngồi vào xe, bà cho tôi một địa chỉ và yêu cầu: “Cậu có thể lái xe vòng qua trung tâm thành phố không?”.

“Thưa bà, đó không phải là đoạn đường ngắn nhất đâu”, tôi trả lời nhanh. “Tôi không quan tâm”, bà nói, “Tôi không vội lắm. Tôi đang trên đường đến viện dưỡng lão. Tôi muốn đi dạo một vòng”.

Hai tiếng sau, chúng tôi đi ngang qua thành phố. Bà chỉ cho tôi tòa nhà bà đã từng làm ở đó với vai trò là một nhân viên gác thang máy. Rồi chúng tôi chạy xe qua nhà những hàng xóm của bà khi trước, nơi mà bà đã có quãng thời gian sống những ngày mới cưới thật hạnh phúc với chồng. Và cuối cùng chúng tôi cũng đã đến địa chỉ mà bà đã đưa cho tôi trong im lặng. Nó là một tòa nhà thấp, như một dưỡng đường nhỏ, với một cái cổng vòm bằng đá.

Có hai y tá đến bên taxi ngay khi chúng tôi vừa dừng lại. Họ nhiệt tình dìu bà xuống xe. Dường như họ đang mong bà đến. Tôi mở cốp xe và xách vali của bà vào để trước cửa. Bà ngồi vào xe lăn. Sau đó bà lấy ví ra và hỏi tôi: “Tôi phải trả cho cậu bao nhiêu?”. “Không cần đâu bà ạ”, tôi nói. “Nhưng cậu còn phải kiếm sống”. “Còn những người khách khác nữa mà bà!”. Tôi cười và không suy nghĩ gì, cúi xuống ôm bà thật chặt. Bà xúc động nói: “Cậu đã cho già những giây phút khó quên. Cậu đã giúp già nhớ lại một quãng đời thật hạnh phúc. Cảm ơn cậu thật nhiều”.

Tôi buông bà ra nhưng tay bà vẫn còn siết chặt tay tôi. Tôi quay đi khi những tia sáng của một ngày mới vẫn còn lờ mờ. Phía sau tôi, cánh cửa đã đóng. Tiếng đóng cửa nghe như tiếng cuộc đời đã khép lại.

Ca đó tôi không đón một người khách nào nữa. Tôi lái xe không mục đích, lòng đầy suy tư. Việc gì sẽ xảy ra nếu bà gặp một người lái taxi nóng tính, hoặc một người vội vàng mong tan ca? Nếu tôi từ chối đi chuyến đó hoặc nhấn còi một hai lần rồi bỏ đi?...

0 Comments:

Post a Comment

«Home