Quà tặng
        cuộc sống

Thursday, May 11, 2006

Món quà của cô tiên

Là một cô gái trẻ thành đạt tôi không quên rộng tay bố thí. Tuy nhiên, hình như tôi làm việc đó theo một quán tính, một việc phải làm vì thấy ai cũng làm. Tôi chỉ cười khẩy khi một người đàn bà lớn tuổi hơn nói với tôi rằng: "Dù cho bạc vạn cũng không phải là làm phước nếu người cho thiếu cái tâm".

Tôi luôn cảm thấy dường như người ta lợi dụng tôi và đâm ra khó chịu vì điều này. Có vẻ như là những người mà tôi bộc lộ lòng tốt của mình đều vượt quá những giới hạn đáng có.

Tôi đã chi nhiều thời gian và tiền bạc cho một vài đứa trẻ thiếu may mắn sống cùng bà ngoại của chúng trong cùng khu phố với tôi. Thế rồi khi ngày lễ Phục sinh một năm nọ gần tới, bà lão gọi điện cho tôi kể lể về một cô bé nào đó cần giúp đỡ. Theo bà ta, tôi nên mua cho cô bé một món quà nhỏ.

Cuộc nói chuyện làm tôi đâm ra bực bội. Lẽ nào tôi cứ phải chạy theo đuôi bà ta và lo sắm sửa cho một người mà tôi không hề biết mặt? Những gì tôi đã làm cho cháu bà ấy còn chưa đủ hay sao? Giờ tôi còn phải cưu mang thêm người nào nữa đây? Cứ làm như lúc nào ví tôi cũng căng phồng toàn những tờ bạc 100 đôla ấy!

Vài ngày sau, nhân ghé qua siêu thị, tôi chợt nhìn thấy một chiếc hộp bìa cứng trong đó đựng hai con búp bê. Một con tóc nâu, con kia tóc màu vàng nhạt, trông xinh xinh vui mắt. Mặc dù trong lòng hơi bực bội nhưng tôi vẫn móc túi lấy ra 15 đôla mua 2 con búp bê. Chả là món hàng quá rẻ. Miệng lầm bầm, tay tôi quẳng chiếc hộp vào xe hàng. Về nhà, tôi lấy giấy gói 2 con búp bê lại và đưa nó cho bà lão ngay trước ngày lễ. Tôi đoán chắc bà lão hoặc sẽ nhín mấy con búp bê lại hoặc giả bà ta có đưa cho cô bé nọ nhưng nói đó là quà của mình. Thời gian qua đi, chuyện về hai con búp bê mờ dần đi trong trí nhớ của tôi.

Một năm rưỡi sau, trong lúc dắt chó đi dạo gần nhà tôi bắt gặp một cô bé chừng 7 tuổi đang chơi trên hè phố. Khi tôi đi ngang qua, cô bé kêu lên: "Cháu đã nhìn thấy con chó này rồi". Nói rồi, nó chạy tới vuốt ve con chó. Chúng tôi bắt chuyện. Tôi ngạc nhiên vì cô bé lạ mặt này biết tên hầu hết bọn trẻ con mà tôi quen quanh đây. Vốn thường nghe bọn trẻ nhắc tới một đứa bạn của chúng tên là Joan, tôi liền hỏi có phải tên cô bé là Joan. Nó trả lời: "Đấy là tên bạn của cháu". Một tia chớp lóe trong đầu tôi. Tôi hỏi cô bé có biết Aron, Nick và Melanie - những đứa cháu của bà lão xin hộ quà năm nọ. Nó gật đầu. Máu tò mò đố kỵ trong tôi nổi lên. Chà! Phen này tôi phải cho bà lão kia một vố!

- Thế năm ngoái cháu có nhận được quà Phục sinh là 2 con búp bê không?, tôi cật vấn con nhỏ.

- Có ạ. Con Lucy tóc vàng còn con Debbie tóc nâu. Giờ này chúng nó đang ngủ, cô ạ, con bé hồn nhiên khoe.

- Thế ai tặng nó cho cháu?, tôi hỏi.

- Bà ngoại của Aron ạ, con bé trả lời, không hề ngờ tới cái bẫy tôi đang giăng ra.

- À ra vậy. Bà lão vơ lấy của người làm của mình, tôi đắc thắng nghĩ thầm.

Để xác nhận lại, tôi hỏi: "Thế bà có nói là ai cho cháu không?". Miệng tôi đắng ngắt khi nghe câu trả lời: "Bà bảo một cô tiên gởi tặng cháu".

0 Comments:

Post a Comment

«Home