Quà tặng
        cuộc sống

Wednesday, May 03, 2006

Những cuộc đời được đổi thay

Vào năm 1921, Lewis Lawes trở thành trưởng trại tù Sing Sing. Vào thời điểm đó, không nhà tù nào qua mặt Sing Sing về sự khắc nghiệt. Nhưng 20 năm sau, khi Lewis Lawes nghỉ hưu, chính nơi đó đã trở thành một trại tù nổi tiếng vì nhân đạo. Những ai đã từng tìm hiểu cái hệ thống của Sing Sing đều nói rằng sự thay đổi đó có được là nhờ Lawes.

Nhưng khi được hỏi về sự thay đổi này, thì đây chính là những gì ông phát biểu:"Tôi có được tất cả điều đó là nhờ người vợ tuyệt vời của tôi, Catherine, người nằm dưới lòng đất, bên ngoài bức tường ngục."

Khi chồng mình trở thành trưởng trại tù, Catherine mới là một người mẹ trẻ với ba đứa con nhỏ. Ngay từ đầu, ai ai cũng bảo cô chớ có bước chân vào bên trong những bức tường nhà ngục, nhưng điều đó không thể ngăn cản được Catherine! Khi trận đấu bóng rổ đầu tiên trong tù được tổ chức, cô đã bước vào trong phòng thi đấu cùng ba đứa con xinh đẹp của mình, ngồi xuống trên khán đài bên cạnh những người tù.

Cô quan niệm:" Chồng tôi và tôi sẽ chăm sóc những con người này, và tôi tin chính họ sẽ lại chăm sóc cho tôi! Tôi không có gì để lo lắng cả!"

Catherine quyết tâm làm thân với những phạm nhân cùng những người thân của họ. Cô phát hiện ra một người mù bị kết tội giết người, và cô đến thăm anh, cô hỏi:"Anh có biết đọc chữ nổi Braille không?"

"Braille là gì?" anh ta hỏi. Thế là cô dạy cho anh ta đọc.

Năm tháng qua đi cô đã giúp hết người này đến người khác. Thế rồi, cô bị chết trong một tai nạn xe hơi. Buổi sáng hôm sau Lewis Lawes không đi làm, và người phó ông phải thay thế. Ngay lập tức, tất cả tù nhân đoán được ngay rằng đã có việc gì đó không hay xảy ra.

Ngày tiếp theo thi thể Catherine vẫn còn được đặt trong quan tài, tại nhà, cách nhà tù khoảng 1 cây số. Sáng sớm khi phó trại tù đi tuần, ông đã thực sự bị sốc khi thấy một đám đông nghịt những tội nhân khắc khổ, dữ dằn, tụ tập như một bầy thú trước cổng chính. Ông đến gần hơn và nhận thấy trên những gương mặt buồn bã đó là nước mắt. Ông hiểu họ yêu quí Catherine biết bao nhiêu. Ông quay lại và đối diện với những tù nhân:"Thôi được, các bạn, các bạn có thể đi, chỉ cần tối nay các bạn về điểm danh đầy đủ". Rồi ông mở cổng cho đoàn phạm nhân bước đi, không cần lính gác, suốt 1 cây số, để đến ngỏ lòng yêu kính lần chót trước Catherine yêu quý của họ. Và tất cả đã trở về trại tối đó. Không thiếu một ai.

0 Comments:

Post a Comment

«Home