Quà tặng
        cuộc sống

Friday, July 07, 2006

Tài hùng biện của im lặng

Cha tôi có một thói quen không bao giờ thay đổi mỗi khi ông ấy đi làm về khuya, lúc tất cả chúng tôi đều đã đi ngủ, ấy là ngồi trước bậc thềm đọc báo và đốt thuốc. Cuộc sống nghiêm túc và có phần nghi thức quá mức của ông là một câu hỏi khó hiểu đối với bọn trẻ chúng tôi.

Tôi rất muốn chơi đùa với cha. Nếu không được thế thì một chút quan tâm của ông thôi cũng đủ. Thế nhưng điều đó thật khó, bởi ông rất hiếm khi ở nhà. Vào những ngày cuối tuần, ông lại hay cau có và rất dễ nổi cáu. Và vì thế, anh em chúng tôi đã học cách để cha một mình.

Một cô bé 12 tuổi như tôi có quyền được đòi hỏi những cử chỉ yêu thương từ người cha chứ !

Một hôm, tôi quyết định bắt chuyện với cha. Tôi nghĩ ra một cách mà tôi cho là đơn giản và dễ "tiếp cận" ông nhất, ấy là để một lời nhắn bên cạnh tờ báo của ông. May mắn thay, cũng thời gian đó, tôi nhận được giấy khen cho kết quả học tập xuất sắc từ trường học của mình. Tôi biết cha sẽ rất tự hào về kết quả học tập này của tôi.

Thế là ngay tối hôm đó, với một vẻ háo hức, tôi đã đặt bên cạnh tờ báo của ông tấm giấy khen của mình cùng với lời nhắn: "Bố thân yêu, con nghĩ bố muốn xem cái này".

Cha tôi qua đời đã 15 năm. Nhưng tôi vẫn nhớ như in cái cảm giác tự hào và vui sướng khi đọc mảnh giấy ghi câu trả lời của cha: "Giỏi lắm". Sau này, khi có điều gì cần nói với cha, tôi lại để cho ông một lời nhắn, và nhận câu trả lời vào sáng hôm sau. Cha không bao giờ làm tôi thất vọng mặc dầu ông hiếm khi viết nhiều hơn vài từ. Và như thế cũng đủ. Tôi biết ông đã và sẽ vẫn quan tâm đến tôi.

Cha tôi đã giúp tôi hiểu ra một điều, rằng đôi khi, có những cảm xúc mãnh liệt đến nỗi ta không thể thốt ra bằng lời; rằng có một sự tương quan nhỏ giữa lời nói và cảm xúc. Khi tâm hồn hay cảm xúc không hiện hữu, phải chăng đó là lúc nhẹ nhàng hơn cho ta khi muốn tìm lời thích hợp.

Cha tôi, một người ít nói, đã dạy tôi về tài hùng biện của im lặng.

Nhớ

Hãy nhớ để quên đi những điều đã khiến ta đau buồn
Nhưng đừng bao giờ quên để nhớ về những điều đã làm ta vui sướng

Hãy nhớ để quên đi những người bạn không thật lòng
Nhưng đừng bao giờ quên để nhớ về những người đã cùng ta "vào sinh ra tử"

Hãy nhớ để quên đi những cay đắng đã qua
Nhưng đừng bao giờ quên để nhớ rằng hạnh phúc đang đến với ta, từng ngày...

Triết lý của số 1

Bạn có nghĩ rằng số 1 là nhỏ bé? Hãy khám phá những điều bất ngờ của con số đầy ý nghĩa này!

• Ai cũng chỉ có một mẹ, mẹ là người cho con tình yêu mãi mãi. Mẹ cho con tất cả, vô điều kiện. Mẹ là tài sản quý giá nhất mà con có được ngay từ khi mới sinh ra.

• Mỗi người chỉ có một trái tim để giữ nó trong sạch. Trái tim hoàn hảo nhất là trái tim đã chia sẻ tình yêu thương nhiều nhất.

• Mỗi cuộc đời có thể trải qua nhiều mối tình, mối tình đầu khó quên nhất, nhưng mối tình cuối mới là mối tình đẹp nhất.

• Một người yêu đúng nghĩa là người mà trái tim họ có thể sưởi ấm khi giá lạnh nhất.

• Hãy tin vào tình yêu, luôn có một ai đó dành cho một ai đó.

• Một người bạn chân thành đủ khiến ta bình tĩnh, tự tin và an tâm dù trong hoàn cảnh nghiệt ngã hay nguy hiểm nhất. Đó là món quà quý báu đặc biệt của cuộc sống.

• Một ánh nhìn ấm áp, nói được nhiều hơn những điều vô vị.

• Một nụ cười có thể làm nên những điều kì diệu.

• Ai cũng có ít nhất một khả năng hơn người, chẳng qua là họ chưa thấy được để nhìn nhận khả năng mới của họ mà thôi.

• Mỗi người chỉ có một cái miệng để cẩn thận khi dùng lời nói, để không làm nó ''dơ bẩn'' và không làm tổn hại đến người khác.

• Một cuốn sách có thể làm thay đổi con người. Cuốn sách với nội dung xấu xa đủ làm hư hỏng người đọc, nhưng không ai thành công với chỉ một cuốn sách hay.

• Một lần ăn cắp thì mãi là kẻ cắp.

• Một người không có gì ngoài gia tài kếch xù thì không bằng một người nghèo khổ mà có tri thức, sáng tạo, kinh nghiệm và lý tưởng.

• Một đồng tự lao động được quý giá hơn nhiều so với hàng ngàn đồng nhặt được hay làm việc bất chính mà có.

• Ai cũng chỉ có một cuộc sống để làm việc và yêu thương hết mình.

• Chuỗi ngày quá khứ đã qua, tương lai rộng mở nhiều bất ngờ. Ta chỉ có một hiện tại để sống và để tận hưởng từng phút từng giây.

• Có nhiều cơ hội chỉ đến một lần trong đời.

• Với thế giới, bạn chỉ là một ai đó, nhưng có thể với một ai đó, bạn là cả một thế giới.

Vì vậy, ngay khi đọc xong những dòng này, bạn hãy làm ngay một việc gì đó có ích cho cuộc sống, nhé!goog

Câu chuyện về những hòn bi

Ngày xửa ngày xưa, có một cậu bé xuẩn ngốc kia có được một túi đầy những viên bi đẹp tuyệt vời. Lúc này ''xuẩn ngốc'' rất tự đắc về những viên bi đó. Thật thế, “xuẩn ngốc” luôn nghĩ về nghĩ hòn bi đó nhưng lại không lấy nó ra chơi hay chia sẻ niềm vui có được những viên bi tuyệt đẹp đó với chúng bạn.

“Xuẩn ngốc” ngày ngày lôi những viên bi đó ra khỏi túi, ngồi đếm đi đếm lại, ngắm nghía rồi lại cất vào túi. Rốt cuộc, những viên bi đó chẳng bao giờ được sử dụng như công dụng vốn có của nó là dùng để chơi đùa với chúng bạn. Lúc nào “xuẩn ngốc” cũng kè kè túi bi bên mình.

Gần đấy có một cậu bé khôn ngoan, “khôn ngoan” ước ao có được một túi đựng đầy những viên bi. Chính vì thế nên “khôn ngoan” đã cố gắng làm việc thật chăm chỉ để kiếm tiền, và đầu tiên “khôn ngoan” mua một chiếc túi thật đẹp dùng để đựng những hòn bi. Ngay cả khi chưa dành dụm đủ tiền để mua bất kỳ một viên bi nào, “khôn ngoan” vẫn tin tưởng rằng mình sẽ có được một túi đầy những bi. “Khôn ngoan” giữ gìn cái túi thật cẩn thận và mơ rằng một ngày nào đó nó sẽ đầy những viên bi và cậu có thể đem ra chơi cùng chúng bạn.

Còn “xuẩn ngốc” thì ngày càng cảm thấy chán với công việc đếm bi nên không thèm ngó ngàng gì đến chiếc túi đựng bi của mình nữa. Rồi cũng đến một ngày chiếc túi bị thủng một lỗ dưới đáy mà “xuẩn ngốc” không hay biết. Thế là, ngày qua ngày một cách lặng lẽ những viên bi cứ rơi ra khỏi túi bi của “xuẩn ngốc”, từng viên, từng viên một.

Những viên bi bị rơi ra khỏi túi của “xuẩn ngốc” nằm lăn lóc trên mặt đất chẳng bao lâu được “khôn ngoan” tìm thấy. “Khôn ngoan” mừng rỡ nhặt chúng lên và cho vào cái túi đã dành sẵn. Chẳng mấy chốc, túi bi của “khôn ngoan” đầy lên và dĩ nhiên túi bi của “xuẩn ngốc” vơi đi.

Bây giờ thì khôn ngoan có thể lấy những viên bi đó và gọi chúng bạn đến cùng chia sẻ niềm vui được chơi bi. Và cậu cũng không quên giữ gìn túi bi một cách cẩn thận. Còn “xuẩn ngốc” tội nghiệp bởi vì quá ích kỉ và bất cẩn nên đã đánh rơi tất cả số bi của mình. Cuối cùng phải quăng luôn cả cái túi.

Monday, July 03, 2006

Đào hố

Hai anh em nọ quyết định đào một cái hố sâu phía sau nhà mình. Trong khi cả hai đang đào, những đứa trẻ khác tập trung lại xem.

- Cậu đang làm gì đấy? - một đứa hỏi.

- Anh em mình đang đào một cái hố xuyên qua Trái đất! - người em tự hào đáp.

Những đứa trẻ kia bắt đầu cười, bảo rằng đào hố xuyên qua trái đất là việc không thể thực hiện được. Sau một hồi lâu im lặng không nói gì, người anh nhặt một lọ đầy sâu bọ, giun đất, cùng những hòn đá hình thù kỳ dị. Cậu ta mở nắp ra khoe với bọn trẻ đang cười chế giễu rồi nói đầy tự tin: "Cho dù không đào xuyên qua được Trái đất nhưng hãy nhìn xem những gì chúng tôi có được khi đào nè!".

Không phải mục tiêu nào cũng sẽ đạt thành tựu như mong muốn. Không phải mối quan hệ nào cũng tốt đẹp hay bất kỳ niềm hy vọng nào cũng như ý. Chẳng phải cuộc tình nào cũng sẽ tồn tại lâu dài. Không phải mọi cố gắng đều hoàn thành và giấc mơ nào cũng thành hiện thực. Nhưng ngay cả khi thất bại, chúng ta cũng có thể tự hào nói: "Hãy nhìn những điều tuyệt vời xuất hiện trong cuộc sống khi tôi nỗ lực thực hiện công việc của mình".

Trái tim, bộ óc và cái lưỡi

Một ngày kia, trái tim, bộ óc và cái lưỡi đồng ý với nhau sẽ không bao giờ nói những lời đơn sơ bé nhỏ nữa.

Trái tim: "Những lời đơn sơ nhỏ bé chỉ làm bận rộn ta thôi. Chúng làm cho ta trở nên yếu đuối. Sống trong thời buổi này, trái tim phải trở nên cứng rắn, cương quyết chứ không thể mềm nhũn dễ bị xúc động được."

Bộ óc đồng tình: "Vâng, đúng thế, thời buổi này chỉ có những tư tưởng cao siêu, những công thức tuyệt vời, những chương trình vĩ đại mới đáng cho bộ óc suy nghĩ tới. Những lời đơn sơ nhỏ bé chỉ làm mất thời giờ, mà thời giờ là vàng bạc."

Cái lưỡi nghe trái tim và bộ óc nói thế không khỏi hãnh diện và tự cảm thấy mình trở nên rất quan trọng, mặc dù cái lưỡi chỉ là bộ phận bé nhỏ của thân thể. Vì thế lưỡi cũng nhất trí: "Hai anh quả thật đã đạt được tột đỉnh của sự khôn ngoan. Nếu hai anh nghĩ thế thì kể từ nay tôi sẽ chỉ nói những từ cao siêu, những câu văn hoa bóng bẩy, những bài diễn văn sâu sắc hùng hồn."

Kể từ dạo ấy, trái tim chỉ gửi đến lưỡi những lời nói cứng cỏi, bộ óc chỉ sản xuất và gửi xuống lưỡi những tư tưởng cao siêu và lưỡi không còn nói những lời đơn sơ nhỏ bé nữa.

Thời gian trôi đi. Mặt đất trở nên tẻ nhạt như cảnh vật vào mùa đông : không một chiếc lá xanh, không một cánh hoa đồng nội và lòng người cũng trở nên chai đá như những tháng hè nóng bức.

Nhưng những ông già bà cả vẫn còn nhớ những lời đơn sơ nhỏ bé. Đôi lúc miệng họ vô tình bật nói ra chúng. Lúc đầu họ sợ bị bọn trẻ chê cười. Nhưng kìa, thay vì chê cười, những lời nói đơn sơ nhỏ bé lại được truyền từ miệng này sang miệng khác, từ bộ óc này sang bộ óc khác, từ trái tim này qua trái tim nọ. Cuối cùng chúng xuất hiện như những đóa hoa phá tan lớp băng tuyết giá lạnh để vươn cao làm đẹp cho đời.

Anh yêu em

Hôm đó, anh hẹn sẽ dẫn tôi đi ăn tối và đi xem phim nhưng anh về trễ. Anh giải thích là do có công việc đột xuất nhưng tôi đã không muốn nghe. Tôi cứ khăng khăng rằng anh đã không giữ lời và tỏ ra cáu gắt với anh. Sau hai ngày "chiến tranh lạnh", anh bảo chúng tôi cần phải nói chuyện với nhau.

Anh đưa cho tôi một tờ giấy, một cây viết chì và bảo "chúng ta hãy viết những điều không hài lòng về nhau, sau đó hãy trao đổi chúng và chúng ta sẽ thảo luận". Được dịp, thế là bao nhiêu nỗi buồn phiền và tức giận về anh tôi đều trút xuống mảnh giấy, không hề ngước nhìn anh lấy một cái. Sau khi viết xong, chúng tôi trao đổi mảnh giấy cho nhau. Nhìn vào tờ giấy của anh, tôi không thể nào cầm được nước mắt. Trên hai trang giấy đầy ắp, anh viết đi viết lại hàng trăm lần câu "Anh yêu em".